Xuyên Qua Chi Thú Nhân Quốc Gia
Phan_11
Bối Á Đặc quay đầu cùng nhóm tiểu thú nhân thương lượng một chút, sau đó trịnh trọng gật đầu: “Đúng, ngươi không cần đá chân, chỉ cần chạy và hít đất là được rồi.” Nó thật sự không tin giống cái này có thể hoàn thành vận động cường độ cao như vậy, xem các giống cái khác, chạy mười vòng đã mệt chết, làm mấy chục các nằm xuống gập bụng, cũng đã không đứng dậy nổi.
Bạch Hạo gật gật đầu:“Một lời đã định!”
Lôi Thiết Nhĩ ra tiếng ngăn cản: “Bạch Hạo, ngươi đừng theo chân bọn họ làm trò.” Vận động cường độ lớn như vậy, nếu là giống cái bình thường, phỏng chừng ngay cả mạng nhỏ đều mệt chết.
Bạch Hạo cởi đai buộc áo da thú, ném cho tiểu Âu Cảnh xem náo nhiệt, đi qua bên cạnh Lôi Thiết Nhĩ lạnh lùng nói: “Đừng cho là ta không biết ngươi suy nghĩ cái gì, ta chỉ muốn nói cho ngươi, chuyện Bạch Hạo ta muốn làm, tuyệt đối sẽ làm được.”
Mày Lôi Thiết Nhĩ ninh thành một đoàn, gắt gao ngậm miệng lại.
Kỳ thật là y không muốn Bạch Hạo để bản thân mệt mỏi như vậy, hơn nữa có mấy thú nhân cũng đến oán hận bạn lữ của mình mỗi ngày mệt không xong, ngay cả xoay người cũng đau. Cho nên y muốn để Bối Á Đặc gây khó khăn cho Bạch Hạo một chút, để hắn biết khó mà lui, hoặc ít nhất là giảm bớt một chút lượng vận động, , ai biết……
Bạch Hạo đã bắt đầu chạy xung quanh bộ lạc.
Hoàn thành ba mươi vòng, mồ hôi theo bả vai màu tiểu mạch cường tráng chảy xuống dưới. Bạch Hạo đơn giản lau đi một chút mồ hôi, sau đó ở trên quảng trường bắt đầu hít đất.
Nhớ ngày đó khi vẫn còn trong bộ đội, ba trăm cái hít đất chỉ là một chút ý tứ. Bởi vì Bạch Hạo từng cùng người khác đánh đố, một hơi làm năm trăm lần hít đất. Kết quả ở trên giường nằm úp sấp một ngày mới xuống được giường, bởi vì bả vai không nhấc lên nổi, sau đó bị chỉ đạo viên mắng không được.
Tuy rằng hiện tại đã hơn một năm chưa có tập luyện như vậy, nhưng vốn đã sớm ăn vào căn cơ nên vẫn không thể coi thường được.
Một tay, tay trái năm mươi lần, tay phải năm mươi lần, luân phiên qua lại làm xong ba trăm lần hít đất, Bạch Hạo đứng lên, nhìn Bối Á Đặc giật mình thản nhiên nói: “Hít đất bốn trăm lần, đá chân ba trăm lần, một cái cũng không thể thiếu, chưa làm xong không được ăn cơm.” Nói xong mặc vào quần áo tiểu Âu Cảnh đưa cho, túm hài tử trở về nhà.
Còn lại trên quảng trường tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, Bối Á Đặc biết biết miệng, nằm xuống bắt đầu hít đất..
Thua kém một giống cái, đây chính là sỉ nhục của giống đực, chẳng sợ hai người trong khi đó hơn kém nhau gần hai mươi tuổi!
Lôi Thiết Nhĩ nhìn nhìn Tây Lợi Á, dùng ánh mắt trao đổi: “Bạch Hạo sinh khí, làm sao bây giờ?”
Tây Lợi Á rụt lui cổ, hướng phía sau A Tư Lan trốn: “Ta làm sao biết như thế nào, là ngươi làm, không phải ta!”
“Ngươi đi hống thôi, ngươi căn bản tối nói chuyện cùng hắn……”
“Ít đến, ngươi không phải muốn hắn làm bạn lữ sao? Hống bạn lữ của mình hẳn là chuyện của chính ngươi đi?”
“Nhưng mà hắn nhất định rất giận ta a.”
“Này ta cũng không biện pháp, việc này là chủ ý của bản thân ngươi.”
Lôi Thiết Nhĩ hé ra khuôn mặt đau khổ, đáng tiếc xung quanh không ai giúp y, đều là một bộ ánh mắt ngươi thực thảm nhìn y.
A Thụy Nhĩ bình tĩnh ngoắc nhóm Nặc Lợi nói:“Đi, về tắm rửa.”
Cha mẹ tiểu thú nhân cũng đều vui sướng khi người gặp họa trở về chuẩn bị cơm trưa .
Cuối cùng cũng chỉ còn lại Lôi Thiết Nhĩ, cùng một đám tiểu thú nhân mồ hôi ướt đẫm.
Kỳ thật Bạch Hạo không phải thực sinh khí, đây cũng coi như là một cơ hội, trái lại để mình cho bọn nó một lần cảnh cáo, nói cho bọn nó biết bản thân không phải dễ chọc. Đối với Lôi Thiết Nhĩ, Bạch Hạo cũng biết bạn lữ Nặc Lợi không chỉ một lần chạy đến nói với y Nặc Lợi không thoải mái, muốn Bạch Hạo chấm dứt loại rèn luyện nhàm chán này.
Bạch Hạo bình tĩnh tắm rửa, bình tĩnh chuẩn bị cơm trưa, nhưng khi nhìn đến đại lão hổ đáng thương hề hề ngồi trước cửa nhà mình, sẽ không bình tĩnh.
Ta nhẫn nhịn a, Lôi Thiết Nhĩ là nhận định bản thân vẫn rất tự tin vào bộ dáng này dù có thế nào? Được rồi, thời điểm giáp mặt với đại lão hổ rõ ràng rất to lớn lại giả trang bộ dáng đáng thương, trong lòng Bạch Hạo nhuyễn đến hận không thể xuất thủy.
“Hạo Hạo……” Lôi Thiết Nhĩ chớp chớp ánh mắt, một cái nằm ngửa lộ ra cái bụng mềm mại: “Hạo Hạo…..”
“Ngươi tới làm cái gì?” Bạch Hạo nắm chặt tay, nhịn xuống xúc động muốn tiến lên vuốt ve.
“Ta sai rồi……” Lôi Thiết Nhĩ đặng đặng bốn móng vuốt lớn, đem đại não củng đến trên đùi Bạch Hạo:“Ngươi đừng sinh khí.”
Trong lòng Bạch Hạo có vô số móng vuốt loạn cong: Hảo khả ái, hảo khả ái a a a ! ! nhưng mà khuôn mặt hắn vẫn lạnh lùng như cũ:“Ta nào có sinh khí cái gì, ngươi thân là thủ lĩnh bộ lạc, nên vì bọn họ suy nghĩ cũng đúng. Nhưng là ngươi ngay từ đầu để ta rèn luyện bọn họ, hiện tại lại lật lọng, không thấy là hơi quá đáng sao?”
Lôi Thiết Nhĩ dùng đại móng vuốt che mặt:“Ta thật sự sai rồi, không nghĩ đến Hạo Hạo lợi hại như vậy.”
Kỳ thật Lôi Thiết Nhĩ sở dĩ biến thành thú hình đến hống Bạch Hạo, một cái là vì quả thật Bạch Hạo ăn này một bộ, một cái khác chính là khi Lôi Thiết Nhĩ nói chuyện trong thú hình, sẽ không nhìn ra bản thân đang đỏ mặt. Phải biết rằng nếu là Lôi Thiết Nhĩ hình người, làm nũng như vậy, phỏng chừng không chỉ mặt, mà ngay cả trên người đều hồng đến xuất huyết. Dù sao cũng là Đại lão gia, y e lệ a !
“Hạo Hạo…” Đại móng vuốt ôm lấy vạt áo Bạch Hạo, lỗ tai tròn tròn nhích tới nhích lui, ánh mắt trong suốt tựa hồ sắp tràn ra lệ: “Tha thứ ta đi……”
Ô ô ô ô, nhịn không được …… Bạch Hạo lui ra phía sau một bước:“Ngươi vào đi……” Sau đó lại nghiêm trọng cảnh cáo:“Không được biến thành hình người !”
Lôi Thiết Nhĩ dùng chân trước sờ sờ lỗ tai, đồng ý .
Tiểu Âu Cảnh nhìn thấy Lôi Thiết Nhĩ biến thành đại lão hổ, hoan hô một tiếng nhảy lên: “Đại lão hổ, đại lão hổ !”
Lôi Thiết Nhĩ mừng rỡ hống cậu em vợ tương lai của mình chơi đùa, một người một hổ ở trong phòng bắt đầu lăn lộn đùa giỡn.
Bạch Hạo nhịn xuống xúc động cũng muốn nhào đến, đem thức ăn đã nấu xong đặt trên bàn:“Ăn cơm !”
Một người một hổ đánh tới, Lôi Thiết Nhĩ trông mong nhìn Bạch Hạo:“Ta như vậy không có cách nào ăn cơm…..”
Bạch Hạo rốt cục nhịn không được, thân thủ ở trên cái đầu lông xù của Lôi Thiết Nhĩ loạn niết một chút, sờ đủ liền chỉ chỉ phòng ngủ :“Đi vào, mặc xong quần áo trở ra.”
Lôi Thiết Nhĩ vươn đầu lưỡi liếm liếm tay Bạch Hạo:“Hạo Hạo ngươi thật tốt……” Nói xong vui vẻ chạy tới phòng ngủ .
Nhìn cái đuôi to đùng của đại lão hổ vẫy tới vẫy lui, trong lòng Bạch Hạo bay lên tầng tầng bong bóng hồng sắc: Nếu vẫn như thế này thật là tốt a, động vật lông xù rất đáng yêu a ! ! !
***
Tác giả : ha ha ha, các đồng học nào hiểu sai thì tự giác diện bích tư quá đi! Ha Ha ha
Chương hai tư : Bộ lạc lưu vong gia nhập…
Lôi Thiết Nhĩ dường như chắc chắn Bạch Hạo là người mềm lòng, động bất động liền biến thành đại lão hổ, sau đó lăn lộn làm nũng khiến hai mắt Bạch Hạo tỏa sáng.
Bối Á Đặc học theo, rèn luyện tốt thân thể, ăn uống no đủ, thời điểm không có việc gì làm, liền biến thành một tiểu cẩu màu ngân hôi …Được rồi, là tiểu lang, đối với tiểu Âu Cảnh kêu ngao ngao làm nũng.
Tiểu lang mùa đông có một thân lông tơ thật dày, đôi mắt lục sắc, cái mũi nhỏ phấn phấn, so với Lôi Thiết Nhĩ càng khả ái.
Bạch Hạo tựa vào bộ lông dày của đại lão hổ, nhìn trên giường sưởi tiểu Âu Cảnh cùng tiểu lang lăn thành một đoàn, thực hâm mộ.
Lôi Thiết Nhĩ mất hứng khi phong thái của bản thân bị người khác đoạt đi, đem cái đuôi Bạch Hạo đang thưởng thức trong tay rụt về, không kiên nhẫn đập đập trên mặt đất: “Khi ta còn nhỏ, nghe nói là tiểu thú nhân đáng yêu nhất trong bộ lạc.”
Bạch Hạo mắt trợn trắng, cái này cũng so đo? Bất quá hắn tưởng tượng một chút bộ dáng trước đây của đại lão hổ, vẫn là không nghĩ ra được.
Lôi Thiết Nhĩ nhìn biểu tình Bạch Hạo, thật cẩn thận bổ sung:“Bảo bảo của ta sau này, sẽ càng thêm khả ái……”
Bạch Hạo bắt lấy cái đuôi của đại lão hổ tiếp tục ngoạn, xem nhẹ câu nói kia:“Nga, phải không?”
“Đương nhiên ! !” Lôi Thiết Nhĩ có chút kích động, y liếm liếm ngón tay Bạch Hạo: “Cho nên, ngươi làm bạn lữ của ta đi ……”
Ánh mắt Bạch Hạo phiêu xuống phía dưới bụng đại lão hổ, thấy cái vật dữ tợn kia ẩn giấu trong bộ lông dày, kiên quyết trả lời: “Rồi nói sau, ta bây giờ còn chưa tính tìm bạn lữ.”
Lôi Thiết Nhĩ thất bại kêu ô ô mất hứng.
Không đợi Lôi Thiết Nhĩ nghĩ ra biện pháp tiếp tục triển khai thế tấn công, trong bộ lạc đến một đám khách không mời.
Khi Bạch Hạo đang chỉ đạo các tiểu thú nhân làm sao thực hiện đúng động tác của quân thể quyền, phía cửa bộ lạc truyền đến tiếng người ồn ào.
Nói là cửa, kỳ thật cũng chỉ là phía đối mặt với thảo nguyên dùng mấy tảng đá đắp lên làm tượng trưng mà thôi.
Bạch Hạo bảo các tiểu thú nhân tiếp tục luyện tập, sau đó cùng bọn Tây Lợi Á chạy đến xem náo nhiệt.
Đó là một đàn thú nhân khác, nhìn qua rất mệt mỏi không chịu nổi. Còn có thú nhân thủ lĩnh đang cùng Lôi Thiết Nhĩ nói xong cái gì đó, Tuyết Lai cùng một vài giống cái biết về dược thảo bận rộn chữa trị vết thương cho các thú nhân bên kia.
Lôi Thiết Nhĩ đem đám thú nhân kia trước an bài trên quảng trường, sau đó để Đạt Khắc Tư cùng Tuyết Lai tìm địa phương trú thân cho bọn họ. Trong bộ lạc mặc dù vẫn có phòng trống, nhưng mà tuyệt đối không đủ cho toàn bộ bọn họ ở lại.
“Đây có chuyện gì?” Bạch Hạo nhìn Lôi Thiết Nhĩ nhăn chặt mày, nhẹ giọng hỏi Tây Lợi Á. Từ khi hắn đến đây, chưa từng nhìn thấy biểu tình Lôi Thiết Nhĩ âm trầm như vậy, dường như có chuyện đại sự xảy ra.
“Ta cũng không biết, ngươi chờ ta đi hỏi thăm.” Tây Lợi Á chạy đi tìm bạn lữ của mình hỏi thăm tiết lộ chút tin tức.
Bởi vì thú nhân ngoại lai ảnh hưởng, bọn Bối Á Đặc cũng tạm thời đình chỉ huấn luyện. Bạch Hạo nhìn các tiểu thú nhân cùng giống cái đóng băng run cầm cập trên quảng trường, không đành lòng, bảo Bối Á Đặc đưa các tiểu hài tử cùng mụ mụ bọn họ vào trong nhà mình sưởi ấm một lát.
Bạch Hạo hành động như vậy làm cho thú nhân thủ lĩnh bên kia rất là cảm kích, lại thấy hắn ở trong căn nhà lớn nhất bộ lạc, lập tức nhận định đây là bạn lữ của thú nhân thủ lĩnh vừa xưng là Lôi Thiết Nhĩ kia.
Đến khi Tây Lợi Á mang theo chút tin tức nhỏ chạy tới, Bạch Hạo đang múc từng bát lớn canh nóng, cấp cho các giống cái cùng tiểu thú nhân khu hàn.
“Bộ lạc bọn họ bị liệt xỉ long tập kích.” Sắc mặt Tây Lợi Á cũng trở nên thập phần ngưng trọng:“Lại là liệt xỉ bạo long, bạn lữ cùng hài tử của A Thụy Nhĩ chính là bị loại dã thú này làm cho…..” Hắn dừng một chút: “A Tư Lan nói liệt xỉ bạo long năng lực sinh sản phi thường lớn, hơn nữa vào mùa đông khó tìm kiếm thức ăn, bọn chúng thường xuyên đến tập kích các bộ lạc. Năm trước nơi đây cũng bị vậy, bất quá Lôi Thiết Nhĩ mang theo thú nhân trong bộ lạc đã đuổi hết liệt xỉ bạo long xung quanh đi ….. Nhưng mà không nghĩ tới chúng nó cư nhiên còn dám trở về.”
Nói tới đây, có mấy cái giống cái bắt đầu thấp giọng khóc, bạn lữ vì bảo hộ bọn họ mà đều bị cắn chết, nếu không phải giống đực trong bộ lạc liều chết bảo vệ, phỏng chừng bọn họ cũng….
Từ nói chuyện qua lại, Bạch Hạo biết đây là một bộ lạc nhỏ, toàn bộ cũng chỉ có hai mươi mấy hộ người. Mà loài liệt xỉ bạo long này mỗi lần xuất động đều kết thành quần thể gần trăm con rầm rầm bao vây tấn công, liều mạng muốn cắn chết càng nhiều người càng tốt, gây nên tinh thần hoảng loạn. Các thú nhân cho dù cường hãn hơn nữa, cũng không thể ngăn chặn tập kích như vậy.
“A Tư Lan còn nói, đây là tiểu bộ lạc gần chúng ta nhất, cho nên bọn họ chạy tới đây hy vọng được bảo hộ….. Nhưng là, rất có khả năng sẽ đưa đến cả liệt xỉ bạo long.” Tây Lợi Á cắn môi, sắc mặt có điểm trắng bệch, tuy rằng hắn không trải qua trận chiến đẫm máu kia, nhưng mỗi khi nghĩ đến bộ dáng thương tâm của A Thụy Nhĩ, liền cảm thấy khổ sở.
Bạch Hạo nhớ tới trước kia xem thế giới động vật từng nói đến loài linh cẩu ăn xác chết, cái loài chuyên kết thành quần thể bầy đàn trên thảo nguyên, coi thường nhỏ yếu, lấy nhiều địch ít. Liệt xỉ bạo long này, cũng rất có phong cách của linh cẩu……
Lôi Thiết Nhĩ an bài tốt chỗ ở cho thú nhân ngoại lai, giống cái độc thân thì ở cùng giống cái độc thân trong bộ lạc, bạn lữ thì ở cùng bạn lữ, già yếu cũng ở cùng nhau, cho dù là như vậy, y cũng đem cả phòng ở của bản thân đưa cho người ngoài, để thủ lĩnh cùng bạn lữ của bộ lạc kia ở.
Buổi tối, bên ngoài bắt đầu nổi lên gió tuyết lớn.
Bạch Hạo để Âu Cảnh cùng Bối Á Đặc chạy đến ở nhờ đi ngủ trước, hắn thu thập da thú còn thừa cùng quần áo mới đã làm xong, ngày mai đưa cho các giống cái mới đến.
Ngoài cửa truyền đến thanh âm tất tất tác tác, Bạch Hạo xuyên qua cửa sổ nhìn ra bên ngoài, lại phát hiện ngoài cửa có thêm một đại lão hổ, co ro thân mình trong gió tuyết ghé vào trước cửa nhà mình.
Này rõ ràng chính là Lôi Thiết Nhĩ! ! Bạch Hạo biết chuyện y đem phòng ở của mình cho người ta, nhưng mà không nghĩ đến gia hỏa tử bì lại kiểm này lại chạy đến ngốc trước cửa nhà mình, này tính gì? Dùng bộ dáng đáng thương dụ dỗ mình ra mở cửa sao? Cũng không phải là đại hôi lang cùng ba con heo a!
Bạch Hạo quyết định không nhìn con hổ ngốc kia, thu dọn xong này nọ, tắt đèn, trèo lên giường chui vào chăn, ta đi ngủ.
Nhưng mà không ngủ được a ! ! !
Bên ngoài truyền đến tiếng hắt xì đặc biệt của động vật, Bạch Hạo nhịn không được đứng lên nhòm trộm qua phía trên cửa sổ xem xét.
Đại lão hổ kia trên người đầy tuyết, đang không ngừng dùng lưỡi liếm cái mũi. Bạch Hạo biết động vật đều có thói quen bảo trì cái mũi ướt át, nhưng thời tiết rất lạnh, vừa liếm xong cái mũi lập tức đã bị đông cứng một tầng băng sương, đành phải không ngừng liếm a liếm, nhìn qua cực kỳ đáng thương.
Bạch Hạo vò đầu: Đến tột cùng là có cho y vào nhà hay không …… Không cho vào vậy y cứ như vậy ngốc cả đêm ở bên ngoài sao ! ! Người này muốn làm cái gì a? Tấn công kiểu nhu tình cùng đáng thương sao? Bạch Hạo ta thà chết chứ không chịu khuất phục, tuyệt đối sẽ không bởi vì ngươi như vậy liền đem trinh tiết mặt sau dâng ra ngoài a! !
Lại là một tiếng hắt xì nho nhỏ, Bạch Hạo nhìn hai hài tử đang ngủ say sưa, thở dài, nhón chân chạy ra mở cửa, không phát hiện ra phía sau có một đôi mắt lục sắc trong suốt sáng lên.
Nội tâm Bối Á Đặc không ngừng trào phúng Lôi Thiết Nhĩ: Dù gì cũng là cái thủ lĩnh a, đây là đang làm cái gì? Ai…… Quên đi, chỉ cần không ảnh hưởng đến tình cảm của ta cùng tiểu Cảnh là được rồi, tùy y đi.
“Mau vào !” Bạch Hạo mở cửa, bị gió lạnh bên ngoài thổi đến đong cứng run run.
Lôi Thiết Nhĩ vội vàng nhảy dựng lên, lắc lắc đi tuyết bám trên người, lủi vào phòng.
Bạch Hạo vội vàng đem cửa đóng lại, đem mành bằng da buông xuống che thật kín.
“Ngươi thắng rồi!” Bạch Hạo phiên ánh mắt xem thường đến Lôi Thiết Nhĩ, Lôi Thiết Nhĩ đạt được mục đích, vui vẻ đi theo sau mông Bạch Hạo muốn vào phòng trong.
“Ngươi qua gian bên kia ngủ!” Bạch Hạo chỉ vào phòng phía tây cho đến bây giờ không có người ở: “Đi, qua bên kia.”
Lôi Thiết Nhĩ không vui, lập tức bày ra bộ dáng đáng thương, trong cổ họng ô ô kêu, chớp chớp đôi mắt to:“Ta lạnh quá ….. Giống như sắp sinh bệnh ……”
Ta bóp chết ngươi! Bạch Hạo binh bại như núi đổ:“Tùy tiện ngươi, đừng để tiểu hài tử tỉnh dậy!”
Lôi Thiết Nhĩ được đồng ý cái đuôi vẫy vẫy, nhẹ nhàng lủi nhanh, trèo lên giường sưởi.
Giường sưởi vốn rất lớn, bị đại lão hổ dài gần ba thước nằm một cái, lập tức trở nên chật chội.
Bạch Hạo bất đắc dĩ :“Ngươi muốn cứ ngủ như vậy sao? Còn không nhanh chóng biến trở lại !” Vừa dứt lời, đại lão hổ liền dần dần thu nhỏ, Lôi Thiết Nhĩ cười hì hì ngồi xếp bằng ở trên giường, : “Nơi này thật ấm áp.”
“Câm miệng, ngủ !” Bạch Hạo vứt cho mỗ đại gia hỏa không biết thẹn nào đó một tấm da thú để che chỗ nào đó phía trên đùi:“Còn nói lộn xộn, đuổi ngươi đi ra ngoài !”
Lôi Thiết Nhĩ tuân lệnh, vội vàng nằm yên, quy củ dùng da thú quấn lấy thân mình:“Tốt lắm, tốt lắm, đi ngủ.”
Đại khái là thiên tính của dã thú, Bối Á Đặc khi ngủ thích chui đầu trong lòng Âu Cảnh, Lôi Thiết Nhĩ cũng vậy, đã cái đại lão gia, khi ngủ lại không hề hình tượng, cái đầu to lớn chui trong lòng Bạch Hạo, cánh tay khoát lên thắt lưng Bạch Hạo, trong cổ họng phát ra tiếng ngáy đặc trưng của động vật họ mèo, không lớn, nhưng lại làm cho người ta nghe mềm lòng.
Bạch Hạo vốn muốn cho tên đang chiếm tiện nghi mình một chưởng đuổi sang bên kia, nhưng mà nghe thấy tiếng hừ hừ kia, đành phải thở dài nhận mệnh .
Ôm ngủ liền ôm ngủ đi, bản thân cũng không phải chưa từng cùng chiến hữu ôm nhau ngủ, quên đi quên đi, ngày mai còn có nhiều chuyện cần quan tâm, cần phải làm đâu !
Lôi Thiết Nhĩ thay đổi tư thế thoải mái, ôm Bạch Hạo ngủ càng thêm không kiêng nể gì .
Hừng đông ngày hôm sau, Bạch Hạo mang theo bọn nhỏ tiếp tục huấn luyện, chuyện người lớn bận rộn, cũng không đến lượt bọn họ quan tâm.
Lôi Thiết Nhĩ thần thanh khí sảng đi ra từ phòng Bạch Hạo, nhìn bên ngoài một mảng màu ngân bạch, mĩ mĩ vặn vẹo thắt lưng.
Thú nhân trong bộ lạc thấy y đều cho y một cái ánh mắt chúc mừng.
Lôi Thiết Nhĩ mĩ mãn đến mức muốn bay lên a.
Bạch Hạo sáng sớm nấu cháo thịt, đặt phần còn lại trên bếp lò cho nóng.
Lôi Thiết Nhĩ ăn uống no đủ, nhìn thân ảnh mang theo bọn nhỏ chạy bộ bên ngoài, bắt đầu ảo tưởng đến hình ảnh đẹp đẽ khi các bảo bảo của mình chạy nháo xung quanh.
Bạch Hạo, ngươi liền theo ta đi……
****
Chương hai lăm : Lại thêm người xuyên đến …
Ngày hôm sau lại là một ngày bận rộn, các giống đực thú nhân tụ tập cùng một chỗ thương lượng làm thế nào để đối kháng liệt xỉ bạo long, giống cái trưởng thành thì bắt đầu chiếu cố nhóm giống cái mới đến cùng các tiểu thú nhân.
Vì thế huấn luyện của Bạch Hạo bất đắc dĩ tạm thời đình chỉ, theo Tuyết Lai cùng Tây Lợi Á chạy tới chạy lui, lấy da thú làm quần áo hoặc là nấu thức ăn, chuẩn bị dược thảo, vội vàng đến trưa, cảm thấy quá nhàm chán, liền chạy đến nghe bọn Lôi Thiết Nhĩ, làm công tác thúc đẩy đại hội.
Ý tưởng của các thú nhân rất đơn giản, chính là dự trữ thức ăn đảm bảo đầy đủ đợi liệt xỉ bạo long đến cửa, sau đó đánh một hồi đuổi đi. Bạch Hạo nghe qua rất muốn cười, loại phương pháp ngu ngốc này chỉ có người đầu óc đơn giản tứ chi phát triển mới có thể nghĩ ra. Bất quá hoàn hảo, cuối cùng Lôi Thiết Nhĩ đề nghị dùng đá đắp lũy xung quanh bộ lạc, ít nhất cũng có thể ngăn cản. Hơn nữa, bởi vì phần lớn những thú nhân đến tìm nơi nương tựa đều không có cánh, không thể tác chiến trên không, cho nên ở bên trong tường đá công kích liệt xỉ bạo long bên ngoài tới là tối thích hợp.
“Làm cạm bẫy đi.” Bạch Hạo đứng ở bên cạnh đề nghị:“Cạm bẫy, rất đơn giản.”
Thú nhân không biết thứ gì gọi là cạm bẫy, đối với bọn họ mà nói, sức mạnh cùng tốc độ thống trị tất cả.
Lôi Thiết Nhĩ nhu nhu tóc bạn lữ không công khai của mình: “Ngươi sao không ở chỗ bọn Tây Lợi Á?”
“Vô nghĩa, hôm nay cũng không có huấn luyện, bọn họ đều bận.” Bạch Hạo nghiêng người tránh né ma trảo của Lôi Thiết Nhĩ: “Có lẽ ta có thể cho các ngươi một ít ý kiến.”
“Ngươi nói cạm bẫy là ý gì?” Thủ lĩnh đối phương tựa hồ đối với giống cái tham dự vào bàn bạc của giống đực cảm thấy thực hứng thú, ở trong khái niệm của y, giống cái rất không thích tham gia bàn luận cùng giống đực, bọn họ thích tham gia thảo luận trái cây nào làm mứt ăn ngon nhất.
Bạch Hạo ngồi xuống làm mẫu: “Liệt xỉ bạo long cũng không cao, không đến một thước đi? Như vậy liền đào rất nhiều hố sâu hơn một thước……” Hắn dùng tiểu mộc côn đào cái lỗ nhỏ trên mặt đất, sau đó bẻ ngắn khúc côn, cắm vào trong hố:“Ở trong hố có thể cắm một ít vật bén nhọn, rồi trên mặt hố rải cỏ để ngụy trang một chút…… Ân, nhớ rõ đừng để bản thân rơi vào đấy là được, như vậy khi liệt xỉ bạo long đến, sẽ rơi vào cạm bẫy, cho dù không chết, cũng có thể bị thương hoảng sợ.”
“A, là biện pháp ngày ấy ngươi dùng để bắt cứ xỉ long sao?” Lôi Thiết Nhĩ cũng ngồi xuống, nhìn cái hố cắm tiểu mộc côn, y không rõ thứ này đến tột cùng là có thể bắt lấy con mồi như thế nào.
“Đương nhiên không phải.” Bạch Hạo mắt trợn trắng: “Phương pháp kia chỉ có thể sử dụng ở nơi có nhiều cây cối, đây là phương pháp dùng trên thảo nguyên.”
“Ngươi từng bắt được cứ xỉ long?” Đối phương lại có một thú nhân tò mò nhìn qua đây:“Một mình?”
Bạch Hạo muốn nói ta còn bắt được bốn con đâu, sau lại cảm thấy loại sự tình này khoe ra không tốt lắm, dù sao bản thân là “giống cái”, vẫn là điệu thấp có vẻ tốt hơn, vạn nhất lại trêu chọc vào phiền toái không cần thiết sẽ không có ý tứ, vì thế gật gật đầu, liền lập tức dời đề tài:“Trừ bỏ cạm bẫy, còn có thể tìm một vài phương pháp khác dựa trên nhược điểm của liệt xỉ bạo long, kia nó có nhược điểm gì không?”
Hắn vừa mới dứt lời, thú nhân kia lại hỏi:“Ngươi dùng biện pháp gì bắt được cứ xỉ long? Ách, là ta hỏi, bạn lữ của ngươi không đi cùng sao?”
Bạch Hạo cảm thấy sự tình không quá tốt, liền đứng lên vỗ vỗ tay: “Ta không có bạn lữ, kia cái gì, ta đi trước xem Tây Lợi Á đang làm gì.” Nói xong xoay người muốn đi.
Ai ngờ thú nhân kia lại một phen túm trụ cánh tay Bạch Hạo: “Ngươi không có bạn lữ? Vậy làm bạn lữ của ta thế nào?”
Bạch Hạo hỏng mất, thú nhân nơi này sao tất cả đều muốn tìm bất mãn a??? Vẫn là bản thân lớn lên một bộ triêm hoa nhạ thảo (hái hoa ngắt cỏ)? Hắn vừa muốn từ chối thú nhân kia, Lôi Thiết Nhĩ liền xuất thủ. Y một quyền đem thú nhân kia thối lui một bước, đồng thời bắt lấy Bạch Hạo kéo hắn tránh ở phía sau mình.
“Khải Nhĩ, không cần xúc động.” Thủ lĩnh đối phương vội vàng quát bảo thú nhân muốn biến thân ngưng lại, sau đó đối Lôi Thiết Nhĩ ngượng ngùng nở nụ cười một chút: “Hắn còn trẻ, ngượng ngùng.”
Lôi Thiết Nhĩ hắc nghiêm mặt, trừng mắt nhìn thú nhân gọi Khải Nhĩ kia: “Phiền ngươi đối đãi giống cái ôn hòa một chút, còn nữa, cho dù có một vài giống cái chưa có bạn lữ, nhưng cũng không biểu thị không có người yêu!” Nói xong, còn nghiêng đầu đối với Bạch Hạo chứng thực:“Đúng không, Hạo Hạo?”
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian